Ngôi nhà màu trắng, khang trang, nằm lạc lõng giữa những dãy nhà trọ nhếch nhác, chật chội. Người đàn bà trong ngôi nhà có nước da trắng như hoa sứ, mái tóc xoăn xõa bồng bềnh như lụa, luôn cười nói đon đả với mọi người, gương mặt no nê hạnh phúc. Nhìn cuộc sống hiện tại của chị, ít ai biết chị từng nhiều lần đi đánh ghen chồng, thậm chí cả nghĩ đến cái chết.
– Chồng không cho đi làm, ở nhà riết chị buồn lắm.
Chị than thở khi thấy Như thoăn thoắt lựa, rửa mớ hột vịt lộn bỏ vào nồi. Như nhìn chị cười như mếu, giọng thiểu não:
– Cuộc sống của chị là niềm mơ ước của bao nhiêu người đó. Nhìn em đi, chỉ hơn con chó có đôi đũa thôi. Như bảo số cô khổ, lấy chồng vừa xấu người lại xấu nết. Như thường khen chồng chị hết lời.
– Em không thương sao lại lấy người ta?
Câu hỏi cắc cớ của chị khiến Như khựng lại, ấp úng:
– Em từng yêu anh ta hơn cả bản thân mình… nhưng đó là quá khứ. Giờ thì em sống vì con thôi, chứ em hận lắm. Từng lời của cô như cái cưa cùn, cứa vào từng thớ gỗ cứng, cứ lực khực muốn tuột ra. Như kể ngày đôi mươi, cô yêu anh si mê. Gia đình Như chê anh nghèo, không có học hành nên ra sức ngăn cản. Đang học dở lớp mười hai, Như nghỉ học bỏ nhà theo anh, phiêu dạt đủ nghề. Nếu anh không phản bội lại tình cảm của Như, có lẽ cô đã không bao giờ hối hận.
– Em vừa sinh con chưa được một tháng, anh ta cặp với con nhỏ bán cà-phê. Em bắt được quả tang hai đứa ăn nằm với nhau. Em lên máu tưởng chết.
Như nói, trong ánh mắt cô nhói lên một nỗi đau. Như không nhớ đã bao nhiêu lần cô kể cho chị nghe cái ngày cô nhìn thấy chồng trong vòng tay người phụ nữ khác. Câu chuyện cũ nhưng những từ xỉa xói chồng thì luôn mới. Chị vẫn chăm chú dõi theo câu chuyện của Như kể như thể chưa một lần nghe qua.
– Không còn yêu thì ly hôn đi chứ sống với nhau chi cho khổ? Chị nhận ra mình lỡ lời khi khuyên người khác bỏ chồng. Dù không thừa nhận nhưng thật lòng Như vẫn còn yêu chồng. Những khi công việc buôn bán suôn sẻ, vợ chồng Như cũng vui vẻ với nhau. Chồng Như ít nói nhưng hiền lành, chí thú làm ăn. Nhìn anh, chẳng ai nghĩ có lúc lại dính vào gái gú. Nhưng ở đời, đàn ông ngoại tình cũng có năm bảy dạng và chẳng phải khi nào người ta cũng đủ lý do để giải thích.
– Chị với ông xã gặp nhau như thế nào?
Một lần Như bất ngờ hỏi chị chuyện tình yêu. Chị cười chúm chím, vẻ ngại ngùng. Ánh mắt chị xa xăm, nghĩ ngợi mông lung, cuối cùng chị lắc đầu như không nhớ được tiểu sử tình yêu của mình. Chị cười, giọng nửa đùa nửa thật:
– Để chị về xem nhật ký tình yêu rồi kể em nghe nhé.
Mới đầu Như cứ nghĩ chị đùa nhưng sau đó cô nhận ra chị nói thật. Chị bảo sau lần bị tai nạn giao thông, phải phẫu thuật não, chị luôn trong tình trạng nhớ nhớ, quên quên. Để giúp chị hồi phục trí nhớ, mỗi ngày chồng chị đều đặn ghi chép lại kỷ niệm tình yêu của hai người vào một cuốn sổ để chị nhớ lại chuyện tình của họ. Chị nhẩm đọc, cố nhớ và sau đó chỉ vài ngày là mọi thứ lại rơi mất, không một điều gì đủ sâu sắc neo giữ vào trí nhớ của chị.
– Chị buồn vì mình chẳng nhớ được gì lâu, giá mà chị có đứa con để nhắc chị nhớ những kỷ niệm của cha mẹ nó. Chị tếu táo nhận xét rồi bảo chắc anh cố thêu dệt những điều đẹp đẽ để chị hạnh phúc. Thi thoảng chị cũng tỏ ra nghi ngờ quá khứ của chồng, chỉ là không ai nói cho chị biết hoặc có khi trí nhớ chị không còn lưu giữ được gì.
Ngược lại, Như bảo nhanh quên như chị cũng hay, không phải khổ sở dằn vặt lỗi lầm của chồng. Nhiều lần Như muốn quên chuyện chồng từng ngoại tình nhưng cô không làm được. Anh chồng đâu biết rằng quá khứ như một thứ khí độc quanh quẩn trong tâm trí vợ và hút sạch những luồng khí tình yêu tinh tươm, trong lành. Càng ngày, Như càng xét nét chồng. Chỉ cần anh mặc cái áo mới, chải cái đầu hay mang đôi giày là lập tức trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện chồng chuẩn bị hẹn hò với tình nhân. Ngay cả khi anh ngọt nhạt gọi vợ một tiếng “em” Như cũng thấy điếng hồn, đầu ong ong như nghe phải âm thanh loa thùng vặn hết công suất. Với Như, nói chuyện ngọt ngào hay đối xử tốt với vợ chẳng qua là vì mới ra ngoài “ăn phở”, phải ngọt nhạt để bớt thấy tội lỗi. Không ít lần, nhìn vợ chồng chị, Như thầm ngưỡng mộ. Anh đẹp trai, thành đạt, lại yêu chiều vợ như bà hoàng. Chị không phải đụng tay đụng chân vào việc gì, ngoài 40 mà nhìn phơi phới như gái tơ. Như vẫn hay so sánh chồng mình với chồng chị mà không khỏi ganh tỵ. Cửa khép hờ, ngôi nhà yên ắng lạ lùng. Như cất tiếng gọi chị.
– Chị Hưởng ơi, chị Hưởng…
Không có tiếng trả lời, Như đẩy cửa đi vào. Chị nằm rũ rượi trên ghế sofa, nước mắt lã chã. Như hốt hoảng, vội chạy lại đỡ chị ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối của chị:
– Chị sao vậy?
Chị nấc lên như một đứa trẻ vừa bị mắng oan:
– Chị không ngờ… chồng chị lại khốn nạn như vậy.
Chị lau nước mắt, giọng như vòi nước tắc nghẹt. Chị rẽ mái tóc làm đôi, một vết sẹo dài, những đường may đã lành nhưng vẫn còn hằn sâu như con rết khổng lồ. Giọng chị đắng chát.
– Em biết vết sẹo này do ai gây ra không? Ai chị?
Chị nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra, chảy xuống môi.
– Chị bắt được quả tang chồng có vợ nhỏ, về còn đòi ly dị, không chịu nổi cú sốc đó, chị đã nhảy lầu tự tử.
Như kinh hãi nhìn chăm chăm gương mặt chị, thấy từng đường nét xinh đẹp kia như đang sắp tan chảy đi.
– Trí nhớ của chị… Có phải chị đã phục hồi trí nhớ?
Như hỏi dồn dập. Chị lắc đầu, gục mặt vào vai Như, khóc rưng rức. Cô vợ nhỏ của chồng chị vừa đến đây. Cũng như chị ngày xưa, cô ta đang phải đau khổ khi nếm trải sự lạnh nhạt của người đàn ông mà mình hết mực yêu thương. Chồng chị đã từ chối qua lại với cô ta, anh bảo muốn dành toàn tâm toàn ý lo cho chị. Lẽ ra chị phải vui mừng nhưng không hiểu sao, chị lại đau khổ cùng cực. Như ôm chặt chị vào lòng nước mắt cô cũng rơi theo. Hai người đàn bà cùng gánh chịu những tổn thương, là nạn nhân của sự phản bội.
– Chị có tha thứ cho anh ta không? Như hỏi chị đột ngột. Chị dừng lại, nghĩ ngợi.
– Chị không thể chịu được cảm giác bị phản bội. Chị thấy kinh tởm…
Chị trả lời dứt khoát, ánh mắt trừng trộ khiến người đối diện phải sợ hãi. Chị mở tủ, gom mớ quần áo bỏ vào va-li. Như lo lắng hỏi:
– Chị đi đâu?
– Chị sẽ đi đến một nơi thật xa, anh ta sẽ không bao giờ tìm được chị. Chị muốn anh ta phải nếm trải cảm giác đau khổ mà anh ta đã gây ra cho chị.
Như rời khỏi căn nhà màu trắng, nơi có người đàn bà đẹp, chiều nay đang lúi húi dọn dẹp quần áo xếp vào vali để thu xếp lại đời mình. Cô buông mình xuống miếng nệm cáu bẩn, người mệt lử như không còn hơi sức.
Chồng Như đi bán bắp chưa về. Không biết giờ này, anh đang rong ruổi trên những con đường hay lại ôm ấp, cặp kè một em nào đó. Như vừa nhắm mắt lại thì cánh cửa phòng trọ hé mở. Chồng cô nhón chân bước khẽ như sợ làm vợ thức giấc.
– Anh đi đâu mà giờ mới về? Giọng Như chứa đầy nỗi nghi ngờ, ánh mắt cô như mũi khoan, rà quanh người chồng. Anh ấp úng, đứng tựa cửa:
– Anh… anh…
– Đi gặp con nhỏ đó chứ gì?
Đừng tưởng tôi không biết… cái loại bán thân nuôi miệng như nó, không có đàn ông làm sao sống nổi
– Anh với cô ta không có gì…
Anh buột miệng trả lời với giọng nhát gừng.
– Còn chối à?
Như cầm tay anh đưa lên, soi ra ánh sáng cửa.
– Cái gì đây?
Một vết son ở mu bàn tay, vừa được lau đi nhưng vết đỏ vẫn còn nhòe nhoẹt. Cô tát anh liên tiếp hai bạt tai. Anh bảo sẽ về quê ở. Anh không thể chịu đựng nổi cái tính đa nghi, hay ghen của vợ.
Mờ sáng, từ ngôi nhà màu trắng, tiếng hát của chị lan sang phòng trọ của Như.
Thì ra chị chưa bỏ đi. Giọng hát của chị say sưa, yêu đời, không có bất kỳ nỗi hờn oán, ghen tuông nào. Có lẽ chuyện chồng ngoại tình, chị đánh ghen, chị tự tử… tất cả những nỗi đau ấy chị đã quên sạch sành sanh.
Chồng Như đã đón xe đò về quê từ mờ sáng. Anh bỏ lại một chiếc áo. Như cầm lên ngắm nghía, sờ nắn túi áo chồng, một cây son môi còn nguyên nhãn mác. Vết thử son trên tay anh? Như bần thần nhớ lại. Tiếng hát từ ngôi nhà màu trắng nhỏ dần nhường chỗ tiếng cười khanh khách, lẫn vào tiếng chuyện trò vui vẻ như đôi chim đang hót ríu rít trên cây. Như nhắm mắt lại tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc của chị khi đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng chồng. Như ước gì trong trí nhớ của cô chỉ lưu giữ lại những kỷ niệm, những khoảnh khắc đẹp nhất về anh, dù chỉ là trong một cuốn sổ tay như chị. Như ước gì bây giờ có một liều thuốc quên cho cô.
Bài: NGUYỄN THỊ NGA
Mục Truyện ngắn / Tiếp Thị Gia Đình