Cảm ơn vì mẹ không chăm con!

Mẹ là chim đầu đàn che chở cho con. Song cũng có ngoại lệ khiến người con từng nghĩ về gia đình với mảng tối khó xóa nhòa

Chị N. Minh, Q. 3, TP. HCM, đã chia sẻ với Tiếp Thị Gia Đình những ngày chị không thấy hạnh phúc khi sống cùng cha mẹ. Đó là mảng tối ký ức luôn khiến chị đau đáu suốt một thời gian dài cho đến khi… mẹ xa cách.

Mỗi lần nhắc đến mẹ, cô bạn tôi có bao nhiêu kỷ niệm để khoe. Nào là mẹ chịu ở chung với thông gia để cơm bưng nước rót, giặt giũ, tắm cho cháu suốt mấy tháng trong cữ. Nào là mẹ hối hả nấu bao nhiêu món ngon đợi con gái về. Nào là mẹ suốt ngày xí phần đưa đón cháu đi học.

Còn tôi, tôi chẳng có kỷ niệm nào đẹp về mẹ. Thời đi học, vì nhà gần, tôi tự đi bộ tới trường. Lúc đi học xa, sáng nào cũng vậy, khi chiếc đồng hồ reo inh ỏi, tôi thức dậy, vệ sinh, kiếm gì đó ăn sáng rồi lủi thủi đạp xe tới lớp. Ngày sinh con, tôi gọi điện thoại nhờ mẹ vào bệnh viện chăm cháu. Mẹ hỏi tôi: “Bà nội đâu mà mày không gọi vào, cứ phải gọi mẹ? Mẹ chăm cũng được nhưng phải thay phiên bà nội một tuần, mẹ một tuần. Mẹ không ngủ được trong bệnh viện đâu”. Tôi nghe xong mà cảm thấy nghẹn ở cổ họng, nước mắt lăn dài.

Rồi mẹ cũng vào viện chăm tôi nhưng thường chỉ đi mua cơm cho con gái. Mẹ không bế cháu vì sợ rơi. Mẹ không chăm con gái như đút thuốc giảm đau hay thay tã cho cháu vì sợ dơ. Bà cũng không thức dậy cho cháu bú sữa giúp, để tôi được ngủ, lấy lại sức. Trong khi đó, nhìn sang giường bên cạnh, thấy cảnh người mẹ chăm cho con gái đẻ từng li từng tí mà tôi tủi thân. Có những lúc thấy tôi loay hoay, bà mẹ này còn chạy sang phụ giúp, chỉ cho tôi phải bế như thế nào, vỗ ra sao cho bé ợ hơi. Những lúc ấy, nhớ lại mẹ mình, tôi buồn muốn khóc. Có những lúc tôi còn nghĩ: “Sao mình bất hạnh, có người mẹ vô tâm và lười biếng như thế”.

MẸ CŨNG VÔ TÂM

Từ bệnh viện về nhà, tôi nhờ mẹ xuống nhà phụ tôi chăm cháu, mẹ từ chối liền. Hai đứa con liên tiếp chào đời, lần thì tôi nghỉ việc hơn ba năm, lần khác chồng phải nghỉ việc ở nhà làm nội trợ. Nhiều lúc tôi cảm thấy thật cô đơn vì không có ai để dựa vào những khi cần nhất. Chẳng riêng con gái và cháu ngoại, ngay cả với con trai và cháu nội, mẹ tôi cũng không chăm bẵm, đón đưa chúng đi học dù ở chung cùng bà và bà rất cưng cháu. Mẹ không đánh, cũng chưa từng mắng chửi chị em tôi, song mẹ cũng không đủ ngọt ngào để tôi muốn quay về nhà mỗi khi mệt mỏi. Có nhiều lúc tôi đã thầm ước mẹ sẽ ngọt ngào với tôi nhiều hơn. Tháng năm trôi qua, sống lâu trong sự tủi thân, cho đến một ngày khi nhìn chồng về nhà sau giờ tan sở, lui cui chăm sóc con, tôi chợt tỉnh ngộ và cám ơn sự thờ ơ của mẹ.

Cám ơn mẹ đã khiến vợ chồng tôi xích lại gần nhau, chia sẻ và cùng hy sinh vì tổ ấm nhỏ này. Khi những ngày tháng khó khăn trôi qua, tôi hiểu rằng sự sẻ chia của hai vợ chồng là không giới hạn. Chỉ khi bị đặt trong tình thế bắt buộc, chúng mới được phát huy hết mức mà thôi. Cảm ơn mẹ đã bắt tôi tự lập, có trách nhiệm với đời mình và hiểu rằng mẹ đã từng rất vất vả để chăm tôi như tôi đang chăm sóc con mình. Trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, tôi mới hiểu ra rằng thay vì tủi buồn, hờn trách mẹ không chăm con cái, tôi đã chọn cách suy nghĩ khác để xua đi mảng tối trong ký ức mình. Làm mẹ rồi, tôi sẽ không nuông chiều để con ỷ lại, nhưng tôi sẽ đủ gắn bó để con cảm thấy gia đình là tổ ấm của mình.

PHÚ NGUYỄN

Mục Gia đình / Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua