Hành trình chiến thắng bệnh ung thư

Chiến thắng bệnh ung thư để giành lại mạng sống cho con là hành trình dài của cả gia đình chị Mai Phương

Khi trò chuyện cùng Tiếp Thị Gia Đình, chị Đỗ Mai Phương và anh Nguyễn Hữu Vinh lộ rõ vẻ vui mừng vì cuối cùng cả nhà đã chiến thắng bệnh ung thư của con gái. Dẫu có lúc tưởng chừng phải buông tay trước số phận, nhưng ước mơ nhỏ nhoi về một ngày cả nhà lại được ngủ chung trên một chiếc giường đã thôi thúc vợ chồng chị không được gục ngã.

ĐỐI MẶT VỚI TỬ THẦN

Chị Mai Phương bồi hồi nhớ lại: “Mười giờ đêm một ngày cuối tháng 5–2003, Quỳnh Anh nhập viện. Cả tháng rồi con bé cứ hâm hấp sốt, người xanh xao đầy vết bầm tím. Bao nhiêu đợt kháng sinh cũng không ngăn được việc chảy máu chân răng. Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, cô bác sỹ hỏi chồng tôi: “Anh có mấy con?”. Chúng tôi đứng đờ người. “Con bé chắc chỉ sống được một tháng nữa thôi. Bệnh ung thư máu dạng tủy (bạch cầu tủy thể M2) hiện bệnh viện không chữa được”, bác sỹ nói. Cú sốc quá lớn khiến vợ chồng tôi như ngã quỵ.

20150928-hanh-trinh-chien-thang-benh-ung-thu-Quynh-Anh-01

Quỳnh Anh mới tám tuổi. Niềm vui với con ngắn ngủi vậy sao? Tôi vừa trách mình lại vừa hoang mang. Nhìn xung quanh toàn những em bé trọc đầu, hỏi bà mẹ nào cũng bảo đã ở đây cả năm trời chăm con ung thư, lòng tôi càng bấn loạn. Cánh tay khẳng khiu chỉ còn da bọc xương của con chi chít vết tiêm truyền, lấy ven. Chồng tôi mạnh mẽ vậy mà khi thấy cái kim dài chọc vào tủy con bé cũng phải quay mặt đi khóc.

Năm ngày truyền hóa chất, tóc Quỳnh Anh rụng dần. Bạn bè, cô giáo vào thăm, ai cũng giấu nước mắt. Tôi nghĩ: “Bằng mọi giá phải giúp con chiến thắng căn bệnh này”.

Chồng tôi gửi bệnh án của Quỳnh Anh ra nước ngoài. Rất may là cả Mỹ và Singapore đều nhận chữa trị. Họ nói bệnh này sẽ khỏi hoàn toàn nếu theo đúng phác đồ điều trị nhưng chi phí quá lớn. Bạn bè nghe chúng tôi bảo phải vay mượn đến hai tỷ đồng đều khuyên: “Thôi bỏ đi, coi như số mệnh, sang đó có khi mất cả con lẫn tiền”.

THĂNG TRẦM THEO KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM

20150928-hanh-trinh-chien-thang-benh-ung-thu-Quynh-Anh-02

Trong lòng tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ: “Biết đâu cách chữa mới sẽ giúp con đỡ đau mà mình cũng không ân hận sau này”. Ngày lên máy bay, Quỳnh Anh vẫn sốt trên 40º C. Mười một giờ đêm, vợ chồng tôi ôm cả con lẫn va-li đồ dùng vào bệnh viện NUH, Singapore.

Đến lúc này thì cả nhà phải đối mặt với sự thật, có thể con sẽ khỏi bệnh, nhưng cũng có khi bố mẹ chỉ nhìn thấy con thêm vài ngày nữa mà thôi.

Chồng tôi khoác áo bệnh viện, nắm tay con trên bàn mổ. Anh ấy muốn con bé có ra đi cũng luôn cảm thấy được yêu thương. Các chỉ số lúc tăng, lúc giảm, nhưng hy vọng lại nhen nhóm mỗi khi biết con có thêm một ngày sống. “Mẹ ở lại chăm con, bố về vừa đi làm, vừa lo vay tiền trả viện phí”, chồng tôi nói.

Trong căn phòng vô trùng bé nhỏ, chỉ có hai mẹ con và đống máy móc, dây nhợ. Quỳnh Anh sốt triền miên. Thuốc vào người khiến răng con bé lủng liểng như sắp rời ra, lở loét khắp miệng. Cháu gần như không ăn được gì, chỉ hấp thụ dinh dưỡng qua ống truyền. Tôi không dám rời con nửa bước.

Đêm xuống, bệnh viện trở nên yên ắng. Tôi nằm trên chiếc ghế cạnh giường con mà nước mắt chảy dài. Bao đêm nay tôi không ngủ, thương con lại xót chồng ở nhà vất vả ngược xuôi. Mới tuần trước thôi, nhìn anh gầy rộc, kéo va-li chào vợ con để ra sân bay về nước mà lòng tôi xót xa. Số tiền anh mang sang tưởng đủ hóa ra thiếu. Quỳnh Anh cứ thổn thức: “Bố cứu con nhé!”. Gọi điện cho chồng, tôi khóc như một đứa trẻ. Mong ước của chúng tôi bây giờ là chiến thắng bệnh ung thư để có thể cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường. Tôi phải cố gắng để mang lại cho con niềm vui ấy”. Sau này khi bao thăng trầm qua đi, người tôi muốn nói lời cảm ơn đầu tiên chính là anh ấy.

CUỘC CHIẾN KẾT THÚC

20150928-hanh-trinh-chien-thang-benh-ung-thu-Quynh-Anh-04

Quỳnh Anh đã chiến thắng bệnh ung thư

Bốn tháng trời nặng nề qua đi, các cơn sốt của Quỳnh Anh thưa dần. Tôi thuê nhà bên ngoài để bớt tiền nằm viện, cuối tuần còn có thể đưa con đi công viên cho thoáng mát. Nói là thay đổi không khí chứ mẹ con tôi luôn trong tình trạng sẵn sàng vì Quỳnh Anh có khi đang chơi, mặt lại đờ ra vì sốt. Tôi chăm con từng li từng tí vì chỉ cần sơ sẩy là con mắc thêm một bệnh khác do sức đề kháng kém. Sang tháng thứ sáu, mọi gánh nặng được trút dần khi tôi nhìn con chơi vui vẻ với cô y tá.

Bỗng nhiên, bác sỹ thông báo kết quả xét nghiệm không mấy khả quan. Mọi thứ với tôi trở nên vô vọng. Chồng tôi vừa bay sang, anh ngồi đăm chiêu hút cả chục điếu thuốc. Đêm ấy anh bàn đến việc hậu sự của con… Vài ngày sau, bác sỹ xem kết quả chọc tủy rồi thông báo: “Hai tháng nữa con được ra viện”. “Làm sao mà về với tình trạng thế này, Quỳnh Anh vẫn sốt, răng vẫn không cầm máu”, nỗi sợ của tôi cứ dai dẳng kéo dài. Thế mà đúng tám tháng vật lộn, cả nhà đã trở về.

Ngày đầu ngủ chung trên một chiếc giường, ai cũng trằn trọc. Khi đã từng đối mặt với sự chia ly thì hạnh phúc với chúng tôi thật giản dị, đó là mỗi sáng thức dậy, bố mẹ đi làm và con đi học. Hành trình chiến thắng bệnh ung thư của chúng tôi đã có hồi kết.

THÔNG TIN THÊM

20150928-hanh-trinh-chien-thang-benh-ung-thu-Quynh-Anh-03

Cả nhà chị Mai Phương đầm ấm bên nhau

Năm 2003, gia đình chị Mai Phương phát hiện con gái Quỳnh Anh bị bệnh ung thư máu dạng tủy (bạch cầu tủy thể M2). Sau 8 tháng chữa trị, Quỳnh Anh đã khỏi hẳn. Hiện Quỳnh Anh là sinh viên năm thứ ba Đại học Ngoại thương.

Sau khi chữa bệnh cho con, anh Vinh lập ra Hội cha mẹ bệnh nhân ung thư. Anh cùng với Bệnh viện Nhi Trung ương tư vấn, giúp đỡ cho nhiều gia đình có con bị bệnh cả về vật chất lẫn tinh thần. Anh cũng kết nối với các tổ chức y tế nước ngoài để họ quan tâm hơn với các bệnh nhi ung thư ở Việt Nam. Mong ước duy nhất của anh là có thể giúp đỡ nhiều gia đình bệnh nhân ung thư để họ có thể chiến thắng căn hệnh hiểm nghèo này.

Mục Câu chuyện & Con người / Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua