Du nhanh chóng về làm vợ Minh sau những ngày hẹn hò lãng mạn chẳng được bao lâu
Trời cứ mưa suốt tháng như thể muốn nhuộm cả thế gian này thành một màu bàng bạc, xam xám và ướt sũng hơi nước. Đã thế, cái lạnh lại càng tê tái, khiến ngay cả cảm xúc cũng muốn đóng thành khối như những tảng băng. Mỹ than. Mỹ lôi đống quần áo còn ẩm xì ngoài dây phơi vào, chun mũi ngửi rồi bật máy sấy sì sì, chân tay dằn dỗi như thể muốn tống khứ cái thứ mưa gió ẩm ương ấy đi. Rồi suốt ngày Chủ nhật, loanh quanh chả biết đi đâu, Mỹ ngồi chống tay vào cằm, vếch mặt lên nhìn trời qua ô cửa sổ, ư ử: “Trời xuân sáng ngời, giọng chim nghe cao vút”… Nhìn Mỹ vậy, Du bật cười. Mỹ thật biết cách làm người ta thấy yêu đời. Còn Du, tính sớm nắng chiều mưa, tinh thần phụ thuộc vào thời tiết. Chung quy là người mơ mộng. Thế nên khi nghe Mỹ đế thêm vào: “Mở đầu một năm mà thời tiết vậy, chả biết năm nay có ra cái gì không”, Du đã ra hiệu Mỹ đừng có gở mồm vì Du bắt đầu yêu. Mối tình sét đánh.
Đó là một buổi chiều mưa bất ngờ đổ bụi. Vẫn biết mưa bụi là đặc trưng của thời tiết ra xuân nên Du khá chủ quan, trên người chỉ khoác chiếc áo gió mỏng manh. Thế là sau gần một giờ phóng xe đến được đầu kia của thành phố, giao được tài liệu xong thì người Du như cây kem vừa lôi trong tủ lạnh ra. Nhìn bộ dạng lạnh cóng và ướt lướt thướt của Du lúc ấy, anh chàng nhận tài liệu hoảng quá, lôi Du vào văn phòng, ấn Du ngồi xuống ghế rồi chạy biến đi. Mấy phút sau anh quay lại với cốc sữa. Thấy Du vẫn run như cầy sấy, anh cầm cả hai tay Du áp vào cốc sữa đang bốc hơi nghi ngút. Rồi vẫn hai bàn tay ấy, anh ép Du đưa cốc sữa lên miệng, uống bằng hết. Chả biết tại sữa nóng hay là do sự đụng chạm mà người Du cứ nóng bừng lên. Không biết cái nóng ấy lan tỏa từ đâu, từ bụng, từ mặt, từ hai bàn tay hay từ ánh mắt anh chàng nhìn Du đăm đăm nữa. Khoảnh khắc ấy, cả thế giới xoay tròn xung quanh và dường như chỉ có anh ta và Du là tâm điểm. Cũng không biết thời gian ngừng lại bao lâu, chỉ biết, trên đường về Du đi như bay dưới làn mưa man mát rắc lên mặt. Trên người cô, chiếc áo khoác dày, ấm đang ấp ủ một trái tim loạn nhịp.
Nghe kể đến đoạn ấy, nhìn mặt Du phiêu phiêu, Mỹ phá lên cười. Cụt hứng, Du phát Mỹ đôm đốp. Lãng mạn vậy, sao cười, Du trừng mắt. Mỹ ôm bụng cười:
– Giống… cháo hành quá.
Du xụ mặt:
– Nhưng cũng ngọt ngào quá mà.
Mỹ có vẻ hối lỗi, vỗ vỗ vai Du.
– Thôi đừng buồn, tình yêu của đàn ông còn đi qua dạ dày cơ mà.
Mặc kệ Mỹ vùi đầu vào mấy cuốn truyện tranh, Du tiếp tục mơ màng. Chờ mãi chẳng đến ngày tạnh ráo, chiếc áo Du mặc về đã giặt sạch từ lâu, chả nhẽ cứ cầm mãi. Du lại làm một cuộc phóng xe sang bên kia thành phố. Đường xa, mưa ướt, áo mưa cẩn thận, chẳng còn cái cảm giác ái ngại. Chỉ là sự ngượng ngùng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Bao nhiêu câu từ chuẩn bị sẵn trong đầu bay đâu hết cả, khi anh chàng đón lấy chiếc áo, lạnh lùng:
– Sao không gọi điện trước…
Thế là sao? Đến nơi không tiện sao? Du bất giác nhìn quanh như thể có ánh mắt dò xét, hậm hực của cô gái nào đó đang găm lấy mình. Anh chàng thấy vẻ mặt biến sắc của Du thì hình như sợ cảnh buổi đầu gặp gỡ tái diễn, vội vàng thanh minh:
– … Để anh sang chỗ em. Mưa gió thế này, đi xa cho khổ.
Du nghe như có những giọt mưa mát lành chảy khẽ khàng mơn man khắp người mình. Chiều ngoại thành khi ấy hình như vương vất hương bưởi. Cái mùi dịu dàng ấy khiến tâm trí Du lúc nào cũng như trên mây. Du không còn ghét tiết trời âm u mưa gió nữa. Thậm chí, lúc nào Du cũng có thể hát. Nhất là ngày hai buổi đi về. Con đường quen thuộc bao nhiêu năm nay, ngày nào Du cũng hờ hững phóng qua từ nhà đến công ty rồi từ công ty về nhà bỗng trở nên tươi mới khác lạ. Mùa mưa bụi là mùa cây trổ lá. Bao nhiêu lộc non xanh mỡ màng. Bao nhiêu nụ hoa bừng lên, dậy hương từ muôn ngàn hạt bụi nước mát lành ấy. Thi thoảng, điện thoại Du rung lên những tin nhắn yêu thương: “Em ngủ dậy chưa? Nhớ ăn sáng trước khi đi làm nhé”. “Đi cẩn thận kẻo đường trơn đấy nhé”. “Nhớ em nhiều”.“Mong đến cuối tuần quá”.
Cuối tuần nào cũng vậy, Minh ở đầu kia thành phố đi sang với Du. Có những hôm mưa bụi thật khẽ, Minh cũng chủ quan chẳng mặc áo mưa. Đến chỗ Du, cả người Minh như phủ hàng vạn giọt nước li ti. Còn bông hồng nhung trên tay Minh thì long lanh. Mờ mờ ảo ảo, nhìn mọi thứ trong cái không gian đặc quánh hơi nước ấy sao mà đẹp đến kỳ lạ.
Tất nhiên, người không vui bây giờ là Mỹ. Vui sao được khi Du như một người khác hẳn. Sáng ra bảo phơi quần áo rồi hãy đi làm thì khi về vẫn một đống lù lù trong máy giặt. Nhắn tin bảo chiều về đi chợ nấu ăn thì tối về vẫn thấy ngồi ôm chiếc điện thoại, rù rì nhỏ to như con chim cu, tức lộn ruột lên, bụng đói meo mà còn bảo phải thông cảm, thông cảm. Đã thế, suốt ngày phải nghe Du kể về Minh. Tin nhắn nào của Minh, Du cũng nhớ như in, hành động nào của Minh cũng đầy hay ho thú vị, câu nói nào của Minh cũng đầy ẩn ý yêu thương. Cả sự giận hờn, ghen tuông của Minh cũng đáng yêu đến chết lịm. Du cứ vừa kể vừa cười. Mỹ chỉ biết ừ ào. “Cuộc sống còn nhiều màu lắm đấy Du ơi”, Mỹ nhắc. Du lại tuôn một tràng trách móc, rằng Mỹ khô như ngói, trẻ con. Minh là anh chàng thú vị nhất Du từng gặp.
Đó là chưa kể, những ngày họ hẹn hò nhau thì Mỹ ra rìa. Mà không hẹn hò được nhau thì Mỹ đến khốn khổ với Du, hết khóc lại thở dài, bồn chồn, tấm tức, cơm chả buồn ăn, chuyện chả buồn nói. Thế nên, một ngày, Minh vừa thò cổ vào đón Du đi chơi, Mỹ đã tuyên bố:
– Anh chị đón nhau về dinh cho tôi nhờ.
Tiếng Mỹ sẵng và nặng, làm cả Du và Minh đều bất ngờ. Du hơi buồn. Minh nắm tay Du bóp nhẹ. Thôi thế cũng hay, mọi việc được đẩy lên sớm. Trong hơi mưa bụi còn sót lại cùng mùi hương mùa xuân còn phảng phất, Du ôm chặt lấy Minh khi lời cầu hôn của anh thầm thì bên tai sau chiếc hôn bỏng cháy.
Không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy sự gượng gạo và một khoảng trống khó lấp đầy giữa Du và Mỹ.
Ngày Du dọn đồ đạc, Mỹ đi làm từ sớm. Đám cưới Du, Mỹ nắm tay Du rất chặt nhưng lại tránh không nhìn vào mắt Du. Một lúc nào đó Mỹ sẽ yêu và hiểu.
Du phải đi làm xa. Sáng nào rời khỏi nhà cũng lưu luyến. Nụ hôn chia tay ngọt ngào mãi trên môi. Bao nhiêu cái ôm cũng chẳng đủ cho một ngày nhung nhớ.
Cuối ngày Du phóng xe như bay để về với tổ ấm của mình. Hôm ấy, trời ảm đạm. Đầu đau như búa bổ, Du chạy xe loạng choạng, đường về dài khủng khiếp. Không muốn làm Minh lo, Du lên giường nằm. Hình như Du đã chợp mắt được một lúc. Tiếng mở cửa rất mạnh, giọng Minh gắt gỏng làm Du giật mình thức giấc.
– Về từ bao giờ mà không biết cất quần áo đi để mưa ướt hết thế này?
Điện bật sáng choang, Du nhắm mắt để ngăn luồng ánh sáng đột ngột, nghe thấy một khối nặng nề nào đó đang dâng dần lên ngực mình. Có lẽ nhìn thấy gương mặt tối sầm của Du, lại không nghe Du véo von như mọi ngày, Minh chột dạ. Sờ tay vào trán Du, Minh giật mình, gắt:
– Ốm sao không đi mua thuốc uống, còn nằm đấy làm gì?!
Lẽ ra Du định nằm thêm, định khóc, định dỗi, nhưng không hiểu sao Du ngồi dậy đi nấu cơm. Hai người cắm cúi ăn. Không hiểu sao Du không khóc, dù những miếng cơm nuốt vào vô cùng khó khăn.
Kết thúc bữa ăn, Minh đứng dậy dọn mâm. Lần đầu tiên kể từ ngày cưới Minh dọn mâm giúp vợ. Những lần trước, mặc Du ỉ ôi, nịnh nọt, cả trách cứ, Minh vẫn khăng khăng cơm nước là việc đàn bà. Nay Minh biết dọn mâm rồi, lòng Du dịu lại. Thương Du ốm chăng, hối hận sau những lời đã nói với Du chăng? Bỗng Minh vứt cái bát đánh xoảng.
– Bảo bao nhiêu lần rồi, rót nước mắm vừa đủ ăn thôi, nhiều thế này đổ đi lãng phí. Bỗng Du nhớ Mỹ quá, nhớ cả cái câu Mỹ đã đe Du: “Cuộc sống còn nhiều màu lắm đấy Du ơi”. Du biết rồi. Du chỉ không ngờ là nó đến sớm thế. Bao giờ Mỹ mới yêu để Du lại được nói với Mỹ câu ấy. Ngoài trời mưa càng nặng hạt.
Mục Truyện ngắn/Tiếp Thị Gia Đình