Trong khu rừng nọ, có gia đình nhà Sóc Bông sống với nhau rất vui vẻ. Bố mẹ Sóc chỉ có mỗi một con gái nên họ yêu quý và chiều chuộng cô bé vô cùng. Hàng ngày bố mẹ Sóc đi kiếm ăn nhưng vẫn luôn nhớ mang về cho cô bé một món quà. Vì thế, Sóc Bông đã quen với việc chờ cửa bố mẹ mỗi khi chiều đến để xem hôm nay họ mang về cho mình những gì.
Mỗi ngày, khi thấy bố mẹ lỉnh kỉnh mang thức ăn về đến cửa là Sóc Bông chạy ra mừng rỡ:
− Bố mẹ về rồi! Bố mẹ có gì cho con không?
Mẹ Sóc khi thì mang về cho con một con cào cào làm bằng lá dừa, khi thì một quả dâu dại chín mọng ngon lành. Sóc Bông rất vui khi đón nhận những món quà như thế.
Mấy hôm nay bố mẹ Sóc chỉ nhặt được một ít hạt dẻ. Điều đó vẫn chưa khiến họ buồn bằng việc không tìm được cho con gái yêu một món quà. Sóc con vừa nhìn thấy bố mẹ ở cửa với bàn tay trống không đã tiu nghỉu bỏ vào nhà. Biết hôm qua Sóc Bông giận dỗi nên sáng nay bố mẹ Sóc đã dậy thật sớm, mong tìm được nhiều thức ăn hơn và có quà cho con gái.
Đang đi, họ nhìn thấy một cây đào to chỉ còn sót một quả chín đỏ trên cành. Mẹ Sóc mừng rỡ, nhanh chóng chuyền lên cây để hái mang về cho con. Tuy nhiên, vừa chạm tay đến quả đào thì mẹ Sóc bị ngã xuống đất. Bố Sóc vội vã dìu mẹ Sóc đến nhà bác sỹ Cò.
Sóc Bông ở nhà chờ mãi, đến tối mịt mới thấy bố dìu mẹ về. Bố bảo con gái:
− Vì muốn có quà cho con mà mẹ đã leo lên cây đào rất cao rồi bị ngã đấy.
Sóc Bông liền ôm chầm lấy mẹ, khóc:
− Mẹ ơi, con sai rồi, từ nay con sẽ không vòi quà nữa.
BÀI HỌC: Bố mẹ sẵn sàng hy sinh cho bé, nhưng bé không nên đòi hỏi khiến bố mẹ vất vả thêm. Sau một ngày làm việc trở về, bố mẹ sẽ rất vui nếu bé mừng rỡ chào đón, hỏi han hay mời nước…
Theo Tiếp Thị Gia Đình